Lưu Lao Chi (
chữ Hán: 劉牢之, ? -
402),
tên tự là
Đạo Kiên (道堅),
nguyên quán ở huyện Bành Thành
[1][2], là đại tướng dưới thời
Đông Tấn trong
lịch sử Trung Quốc.Xuất thân trong một gia đình nhiều đời phục vụ cho
nhà Tấn, năm
377 Lưu Lao Chi đầu quân và nhanh chóng lập được nhiều chiến công nên được phong chức Ưng Dương tướng quân rồi Bắc phủ tướng quân. Sau đó ông tiếp tục khẳng định tài năng trong các trận chiến giữa quân Tấn với các nước phía bắc như trận Phì Thủy với
Tiền Tần, chiến dịch bắc phạt của Tạ Huyền, đánh bại quân phản loạn của Lưu Lê, đánh thắng sự xâm lược của
Tiền Tần,... góp phần bảo vệ biên giới phía bắc. Tuy nhiên đến năm
394, do thất bại trong việc chống lại sự xâm lăng của
Hậu Yên nên ông bị miễn chức quan, về sau lại được
Vương Cung cất nhắc và trở thành tướng dưới quyền của Cung. Đến năm
398,
Vương Cung do tranh chấp với
Tư Mã Thượng Chi nên xuất quân thảo phạt Kiến Khang. Lưu Lao Chi do sự xúi giục của Cối Kê thế tử
Tư Mã Nguyên Hiển nên quyết định đầu hàng triều đình và sau đó bắt sống Vương Cung rồi lui quân về Kinh Khẩu. Trong thời gian này ông tiếp tục tham gia đánh dẹp cuộc khởi nghĩa của
Tôn Ân. Đến năm
402, khi
Tư Mã Nguyên Hiển thảo phạt Hoàn Huyền ở Kinh châu, Lưu Lao Chi quay sang ủng hộ
Hoàn Huyền và chống lại Tư Mã Nguyên Hiển. Đến khi Hoàn Huyền chiếm được Kiến Khang, lập tức đoạt lại binh quyền của ông. Bất mãn, Lưu Lao Chi tìm cách chống lại Huyền nhưng cuối cùng thất bại và bị bức tự sát vào cùng năm. Thi hài ông bị Hoàn Huyền đào lên và cho chém đầu.